Có những khi trở về nhà sau một ngày dài làm việc bận rộn, mình không muốn làm gì cả mà chỉ nằm dài trên giường, trên sàn, và thần người ra một lúc để yên tĩnh hoặc lắng nghe một bản nhạc không lời hay một bài hát có ngôn từ và giai điệu thư thái, chữa lành.
Sau nhiều lần tự cho phép mình khoảng thời gian ngắn để dừng lại, nghỉ ngơi, hồi phục trước khi tiếp tục những phần việc còn lại trong ngày, mình cảm thấy điều đó là không sao cả, và cần thiết. Đó chính là khoảng thời gian để bộ não đã vất vả của mình được nghỉ ngơi, các bộ phận khác của cơ thể mình cũng cần được tạm dừng trước khi tiếp tục chuỗi hành động với năng lượng mới. Mình hoàn toàn có quyền nghỉ ngơi, thư giãn một lúc như thế.
Ấy vậy mà trước đây, mình thậm chí không nhận ra nhu cầu ‘Dừng Lại, Nghỉ Đã’ kiểu bình thản thế này, và còn thấy không mấy thoải mái nếu làm như thế. Có lúc nhận ra nhu cầu rồi cũng không đủ can đảm và quyết tâm làm ngay được. Cứ như thể mình lo sợ sẽ không hoàn thành hay bỏ lỡ việc gì đó nếu dừng lại.
Tâm trí mình thường nhảy choi choi những câu nói công kích bản thân, kiểu như: Như thế là lười biếng; Nhà bao việc phải lo làm cho xong đã chứ, sao lại thẫn thờ không làm gì cả vậy?, v.v. Rất nhiều lần trong quá khứ, và bây giờ nhiều lúc vẫn lặp lại, mình cứ quen mải miết để làm được nhiều việc đặt ra với trạng thái hối hả, tất bật như vậy đó.
Giờ thì biết rồi nha, mỗi khi có nhu cầu ‘DỪNG LẠI, NGHỈ ĐÃ’, nếu nhận ra tâm trí nhảy choi choi với kiểu suy nghĩ cũ kia, mình sẽ dừng lại, mỉm cười và chuyển hướng bằng cách nhủ thầm với ’em bé tâm trí’ theo cách mới: ‘Ok, Không sao cả! Bạn hoàn toàn có quyền được nghỉ ngơi một chút như vậy! Hãy có một khoảng dừng thật thoải mái và thanh bình nhé!”
Tác giả Bảo Cúc Nguyễn
Facebook: https://www.facebook.com/nguyen.baocuc